Ở trung tâm của Java, nơi sương mù bám vào những cây cổ xưa như một tấm vải liệm, Agung và Arip vấp ngã một câu chuyện sẽ ám ảnh giấc mơ của họ mãi mãi. Cuộc hành trình của họ bắt đầu đủ ngây thơ, một chuyến đi đơn giản qua khu rừng rậm rạp, nhưng số phận có những kế hoạch khác khi họ phát hiện ra ngôi làng South Meraung, một nơi thì thầm với những âm điệu im lặng của người dân địa phương, một nơi mà tấm màn che giữa người sống và người chết trở nên tồi tệ.
Agung, luôn luôn phiêu lưu hơn trong hai người, đã mạo hiểm ra khỏi con đường bị đánh đập để tìm kiếm một lối tắt. Khi hoàng hôn ngã, khu rừng nuốt chửng anh ta, và hoảng loạn diễn ra. Arip, người bạn trung thành của anh ta, biết rằng anh ta phải tìm Agung trước khi đêm tuyên bố anh ta. Được trang bị không có gì ngoài một chiếc đèn pin nhấp nháy và một trái tim đầy sợ hãi, Arip lao vào rừng, gọi tên của Agung cho đến khi giọng nói của anh ta thô thiển.
Hàng giờ trôi qua, và khi tuyệt vọng bắt đầu bén rễ, Arip tình cờ thấy một khoảng trống. Ở đó, che khuất trong một sương mù không tự nhiên, đặt làng South Meraung. Không khí dày đặc với mùi hương của sự suy đồi, và sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rên rỉ xa xôi, thương hại của một sinh vật chưa biết. Trái tim của Arip đập thình thịch khi anh bước vào làng, chùm đèn pin của anh cắt xuyên qua bóng tối như một con dao.
Ngôi làng bị bỏ hoang một cách kỳ lạ, nhưng Arip cảm thấy nhìn anh, vô hình và xấu xa. Anh ta kêu gọi Agung, giọng nói vang lên trên các tòa nhà đổ nát. Một tiếng thì thầm của chuyển động lọt vào mắt anh, và anh đi theo nó, nỗi sợ hãi của anh với từng bước. Anh càng mạo hiểm, ngôi làng dường như càng vặn vẹo và cong vênh xung quanh anh, như thể nó còn sống và đói.
Cuối cùng, anh ta tìm thấy Agung, rúc vào góc của một túp lều sụp đổ, đôi mắt mở to với nỗi kinh hoàng. "Arip, bạn phải ra khỏi đây," Agung thì thầm, giọng anh run rẩy. "Nơi này ... không đúng. Các linh hồn, họ tức giận."
Trước khi Arip có thể đáp lại, một cơn gió lạnh đã quét qua ngôi làng, mang theo những tiếng khóc đau khổ của những kẻ đáng nguyền rủa. Bóng tối đã thay đổi và kết hợp thành các hình thức gần như là con người, nhưng xoắn và kỳ cục. Những linh hồn của làng South Meraung đã thức dậy, và họ không hài lòng với sự xâm nhập.
Agung và Arip chạy, trái tim họ đập vào ngực khi những linh hồn theo đuổi họ. Ngôi làng dường như kéo dài vô tận, mỗi lần rẽ tiết lộ nhiều kinh hoàng hơn. Khuôn mặt xuất hiện trong các bức tường, miệng há hốc trong những tiếng hét im lặng, và mặt đất dưới chân họ cảm thấy như thể nó đang cố nuốt chúng.
Ngay khi tất cả hy vọng dường như bị mất, Arip phát hiện ra một ánh sáng mờ nhạt ở phía xa. Với một loạt adrenaline, họ chạy nước rút về phía nó, những linh hồn hú lên trong sự thất vọng đằng sau họ. Họ xông qua rìa làng, ngã gục xuống sàn rừng, thở hổn hển.
Khi họ nằm đó, trái tim vẫn chạy đua, sương mù của làng South Meraung rút đi, khiến họ an toàn nhưng mãi mãi thay đổi. Họ đã trốn thoát, nhưng ký ức về nơi bị nguyền rủa đó sẽ nán lại, một lời nhắc nhở lạnh lùng về những nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối của thế giới.
Agung và Arip không bao giờ nói về đêm đó nữa, nhưng nỗi kinh hoàng mà họ trải qua ở làng South Meraung sẽ ám ảnh những cơn ác mộng của họ trong nhiều năm tới.